Tôi ngược lên biên giới vào độ cuối xuân chớm hè. Màu sắc của phố thị lung linh dần lùi xa, nhường lại một màu xanh bạt ngàn của núi rừng, biên viễn. Bao nhiêu chuyến công tác về với bản làng là bấy nhiêu thương nhớ. Là con người chân chất, đơn sơ. Là những thứ quen thành lạ của người miền xuôi lên với miền ngược. Và cả những sắc hoa chưa bao giờ được gọi tên.

Dọc con suối Rào Reng, hoa bún “nghiêng mình” thả bóng.

Băng qua những con đường đèo giữa lưng chừng núi, chúng tôi đến bản Eo Bù – Chút Mút, xã Lâm Thủy, huyện Lệ Thủy. Bản nằm cách Cửa khẩu Chút Mút – Lã Vơn khoảng 15km. Quãng đường đến với vùng biên viễn này, chúng tôi phải dừng xe nhiều lần bởi không cưỡng lại được vẻ đẹp hoang sơ của sắc nước, sắc trời và sắc hoa nơi đây. Mùa này, dọc hai bên bờ con suối Rào Reng, hoa bún nở, in hình rợp trắng cả một vùng. Phải nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy loài hoa này mọc ở một nơi xa xôi như thế. Theo như các bài viết trên mạng thì cây hoa bún là loài ưa độ ẩm. Có lẽ vì thế, mà chúng mọc nhiều ở hai bên bờ suối. Có cây chỉ cao ngang tầm mắt nhưng đã nở hoa trắng xóa.

Phóng tầm mắt về phên dậu của Tổ quốc, có sắc hoa tím ngờm ngợp sức sống bên những rẻo đất hiếm hoi kề vách đá. Không phải hoa sim, lại không phải hoa mua. Đồng chí cán bộ Biên phòng đi cùng chúng tôi nói đùa rằng: “Hoa ban Chút Mút đấy!”

Cũng trong một lần về với xã biên giới Lâm Hóa, huyện Tuyên Hóa, tôi đã gặp loài cây này mọc đan xen giữa các lèn đá. Sắc hoa tím làm mềm đi vẻ cằn cỗi của núi, làm tươi thêm vẻ xám xịt của đá. Hoa thì nơi đâu chẳng có. Nhưng sắc hoa giữa rừng biên giới lại gây thương nhớ đến nao lòng. Bởi trên những chút đất cằn khô bốn bề sỏi đá, thế mà những bông hoa vẫn vươn mình khoe sắc, đằm thắm nhưng mạnh mẽ như con người ở đó vậy.

Sắc hoa biên giới neo giữ lòng người dù chỉ một lần đặt chân đến.

Với những ai từng đặt chân đến huyện miền núi Minh Hóa khi mùa hoa xoan nở cũng bồi hồi, xuyến xao đến lạ lùng. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ nơi biên viễn cũng được tô điểm bởi những sắc màu của cỏ cây, hoa lá. Và tôi lại nhớ tới những bài học mà ông bà vẫn dạy cháu con. Hoa chẳng thể chọn cho mình chỗ để ươm mầm, nhưng hoa vẫn kết nụ, đơm bông, vẫn dâng đời những gì đẹp đẽ nhất, như sứ mệnh vốn dĩ của nó. Hoa… và người cũng thế, đã neo giữ lòng người thật nhiều cảm xúc, dẫu chỉ một lần đặt chân đến rồi đi.

Thật tiếc rằng, trong những hành trình về với biên cương, tôi chưa kịp gọi đúng tên của những loài hoa mà mình đã gặp.

Lượt xem: 599

Đánh giá:

lượt đánh giá: , trung bình:



Tin liên quan

     Đóng góp ý kiến cho tin bài


    Mã xác thực không đúng.
       Liên kết website
       Thăm dò ý kiến, bình chọn
      Đánh giá của bạn về Trang Thông tin điện tử
      1932 người đã bình chọn
      Thống kê: 140.307
      Online: 64