Một số trích đoạn trong sách:

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư: “Quyển từ điển riêng của bạn từ lâu đã nghèo nàn, giờ thêm nhiều trang trắng. Không còn rạp chiếu phim, nhà sách, cả quán nước cũng phù phiếm xa vời. Như vô thường vậy, bạn tưởng đã thông tỏ rồi, sao lại thất thần khi thấy khói lên từ nhà hỏa táng. Nắm tro chắc phải chờ người nhận vì thân quyến còn mắc kẹt sau những sợi dây giăng. Trắc ẩn thì cực hạn, nhưng bất lực cũng theo đó mà thít chặt, bóp nghẹt. Bạn nhận ra mớ từ vừa mất đi của mình bé mọn vô phương, ngoài kia nhiều người chỉ có đói, kiệt quệ, vô vọng, tang thương trong cái mùa hè thê lương này.”

Nhà thơ Phong Việt: “Chúng ta, chắc ai cũng từng có đôi lần, trong những ngày mỏi mệt, thầm mong đường phố ngoài kia bỗng chốc lặng thinh. Nhiều khi chúng ta muốn bỏ phố về rừng chỉ đơn giản là chán ghét sự xô bồ của thành phố. Thế rồi, thành phố giãn cách vì đại dịch... Phố vắng ban ngày đã đành còn có cả giờ giới nghiêm khi trời sụp tối. Lòng người hôm nào chỉ mong đừng bị ai quấy rầy kể cả những thanh âm chung quanh, giờ bỗng nhiên hoang mang vì có quá nhiều ngày im vắng...”

Nhà báo Nguyễn Khắc Cường (Tổng biên tập báo Khăn Quàng Đỏ): “Tia nắng hỏi tôi có khỏe không/ Tôi vẫn dùng máy thở bầu trời và biết ơn từng chiếc lá/ Con đường hỏi tôi có nhớ không/ Tôi gửi lời xin lỗi tiếng còi xe những chiều hối hả/ Bông hoa hỏi tôi có nghe hương thơm/ Chiếc khẩu trang sao vẫn theo tôi vào giấc mơ mỗi tối/ Con chim hỏi tôi có thích bay/ Tôi đáp ai ở đâu ở yên đó mà luyến tiếc những đám mây/ Hạt bụi hỏi tôi nghĩ gì về tháng Bảy/ Tôi cúi chào bao la/ Có những vong hồn mới chết hôm qua.”

 

Theo Minh Thu
vietnamplus.vn